Mình chỉ đi du lịch nước ngoài có khoảng mười nước thôi nên nếu bảo thích nơi này nhất trong những chỗ từng qua, chắc nghe hơi phiến diện. Tuy nhiên, những điều được nhìn thấy, nếm trải và cảm nhận thì đọng lại rất sâu sắc khiến nó trở thành một trải nghiệm không thể so sánh với bất kỳ nơi đâu.
Dấu ấn của Phật giáo vẫn còn lan tỏa từ những chùa tháp cổ, những bước chân khất thực trên đường, hay trong cách hành xử hiền hòa của người dân. Từ Bagan, đến Inle lake, Yangon đến Mandalay, mình luôn cảm thấy quen thuộc và ấm áp như thể một nơi chốn đã quen từ kiếp trước.
Myanmar là minh chứng cho sự hấp dẫn của cái đẹp nguyên sơ, đơn giản và vừa đủ, không cần quá tiện nghi, không cần những trò giải trí giết thời gian, không cần đồ ăn ngon thỏa mãn vị giác hay những món đồ souvernir đặc sắc...
Những cảnh tượng hoành tráng của ngôi chùa vàng lớn nhất thế giới, hay những đền đài di tích cổ ở Bagan, Mandalay...chắc chắn thu hút rất đông du khách. Còn đối với mình, lê la giữa trưa nắng ở Yangon giữa những tòa nhà thực dân tróc vảy, cũ nát, tán dóc với cậu tour guide dân tộc ở Kakku, một mình đi xem ngựa ở núi Popa, hay ngủ lăn lóc trong chuyến taxi cuối cùng phi từ vườn rượu nho ra sân bay Heho,...giây phút nào cũng đáng nhớ và đầy trìu mến. Nếu ai hỏi, Myanma có gì đẹp để xem, mình nghĩ là một vòm lá me xanh non, một chút hồng tím của buổi bình mình trên bầu trời rộng lớn, tiếng vó ngựa lóc cóc cần mẫn đưa bạn đi đó đây, hay những ánh mắt trong veo của những đứa trẻ lấm lem,...cái gì cũng đẹp đến nao lòng đấy, chỉ cần bạn mở trái tim đón nhận thôi.
Comments